Tử sinh đừng hỏi, kẻo phí lời. Thời tiết "nhân duyên" vốn tại trời. Mây núi nào không bay cạnh núi, Sóng nào chẳng ở chốn xa khơi. Hoa nở tháng ba, luôn vẫn vậy. Gà gáy canh năm đánh thức người. Cái đạo, cái tâm ai thấu hiểu, Mới biết phù du sống ở đời. *** Thanh thản ngồi yên chính giữa nhà, Nhìn Côn Luân khói gợn xa xa. Lúc mệt, thảnh thơi, tâm tự tắt, Không thiền, không Phật, chỉ mình ta. *** Giữa không và có chẳng bao xa. Xưa nay sống chết – một thôi mà. Hoa nở năm nay – hoa năm ngoái. Trăng sáng bây giờ – trăng tối qua. Thấm thoắt Ba Sinh như gió thoảng. Tuần hoàn Chín Cõi kiếp phù hoa. Vậy sống thế nào là tốt nhất? Ma ha bát nhã, tát – bà – ha? Tuệ Trung Thượng Sĩ *** Từ không sanh có, có sẽ không Hữu hữu vô vô khắp chân không Từ vô sinh hữu, sinh biến hóa Biến hóa cùng rồi trở lại Không Vũ Trụ xoay vần tâm lý đạt Quán tỏ thân trần, thần ấy thông Thấu lẽ tuần hoàn nơi tạo hóa Tạo hóa tỏ rồi, thấu sắc không Nhân Tử