Một ngày kia, Thánh Tổ dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng. Lúc rời miếu, ngài ngẩng đầu lên, nhìn thấy con nhện trên xà. Thánh Tổ hỏi nhện: – Gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi thế gian cái gì quý giá nhất? Nhện suy ngẫm, rồi đáp: – Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi. Thánh Tổ thở dài, đi khỏi. Nghìn năm sau nhện vẫn tu luyện trong miếu. Thánh Tổ lại hỏi nhện: – Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng? Nhện nói: – Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi". Một nghìn năm nữa lại qua, rồi một hôm nhện thấy một giọt sương long lanh, trong suốt, sáng lấp lánh trên lưới, nó có ý yêu thích. Một làn gió nổi lên cuốn giọt sương đi. Giây khắc mất mát, nhện thấy cô đơn, buồn bã. Thánh Tổ hỏi: – Nhện, thêm một nghìn năm qua thế gian này cái gì quý giá nhất? – Những giọt sương long lanh trong suốt, đẹp đẽ, lấp lánh. Thọ "thích", nhất.