Con Người Đất Việt
Quang cao giua trang

[HEADER]

Trang chủ » Việt "Thiền" »

Chủ nhật - 03/11/2019 13:22

Cầu không

Truyện kể rằng, tại biên giới tỉnh Tây Khương tiếp giáp với Tây Tạng, có một bà lão sống trong túp lều tranh. Chồng và đứa con trai duy nhất của bà đã qua đời. Tháng năm vần vũ, tử biệt sinh ly, bà đã nếm trải đắng cay cho một kiếp người, vậy nên nguyện ước duy nhất của bà là được bình yên.
Mãi sau này một người đồng hương dạy cho bà câu thần chú: "Om Mani Padme Hum", và khuyên bà hãy trì niệm thường hằng để tiêu trừ tội nghiệp.
Bà vốn không biết chữ, lại hay quên nên mặc dù trên đường về nhà bà đã nhẩm đi nhẩm lại "Úm Ma Ni Bát Mê Hành".
Từ đó, ngày nào bà cũng tụng niệm câu thần chú, khi ăn, khi làm việc nhà, khi làm vườn, hay khi nghỉ ngơi.
Và để khích lệ cho việc trì chú, bà đặt ra hai cái chén, một chén rỗng, còn một chén thì chứa đầy hạt đậu. Mỗi khi đọc xong một lần, bà lại nhặt một hạt đậu trong chiếc chén đầy bỏ sang cái chén rỗng, và khi chén rỗng đã đầy thì lại làm ngược lại.
Cứ như thế, bà đã thành tâm tụng niệm câu thần chú suốt 30 năm. Sự chuyên tâm của bà làm cảm động cả những hạt đậu vô tri, khiến chúng không héo, không hư mọt, mà cứ tròn mẩy chắc nịch. Giờ đây, những hạt đậu không cần đến bàn tay của bà nhặt lấy, mà hễ câu thần chú vừa dứt thì một hạt đậu tự động nhảy sang chiếc chén bên cạnh. Bà lão thấy những hạt đậu tự nhảy qua nhảy lại, nên càng chuyên chú niệm hơn.
Một ngày kia có vị tăng từ Tây Tạng đi vân du, khi ngang qua mái nhà tranh lụp xụp của bà, ông bỗng nhìn thấy ánh hào quang toả ra rực rỡ. Vị tăng chưa bao giờ trông thấy ánh hào quang nào đẹp đến vậy. Phải chăng bên trong túp lều kia có một bậc đắc Đạo? Nghĩ vậy, ông liền bước vào, nhưng chỉ thấy đó là một bà lão thôn quê mộc mạc. Ông bèn hỏi:
– Chẳng hay bà sống ở đây bao lâu rồi?
– Tôi cô độc đã hơn 30 năm.
– Xin hỏi bà đang tu pháp nào vậy?
– Tôi chỉ niệm câu thần chú "Úm Ma Ni Bát Mê Hành".
Vị tăng lấy làm tiếc cho bà lão vì tụng nhầm câu thần chú, bèn nói:
– "Úm Ma Ni Bát Mê Hồng" chứ không phải là "Bát Mê Hành". Là "Hồng" chứ không phải "Hành", bà nhớ nhé.
Đến lúc này bà lão mới biết là mình đã đọc sai câu thần chú. Cho đến khi từ biệt nhà sư kia rồi, bà vẫn chưa hết buồn vì sự đãng trí của mình. Và lần này bà đã nhớ chính xác câu thần chú rồi, nhưng sao miệng bà tụng niệm mà cái đầu không sao tĩnh tạ được. Những hạt đậu trong chén cũng lặng thinh…
Thời gian sau cao tăng quay lại túp lều tranh của bà lão, nhưng kìa, hào quang lúc trước đâu mất rồi?  Ông giật mình hiểu ra tất cả.
– Bà ơi, là bần tăng đã nhầm "Hành" chứ không phải "Hồng". Bà cứ tụng niệm như trước kia nhé!


 
 

Liên kết website


THỐNG KÊ TRUY CẬP

Hôm nayHôm nay : 9993

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 37023

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 3056357

//