Con Người Đất Việt
Quang cao giua trang

[HEADER]

Trang chủ » Soi gương »

Thứ ba - 13/03/2018 08:56

Chạnh lòng

Vào buổi tối lạnh giá giữa tháng 1/1935, một phiên tòa được tổ chức trong khu phố nghèo New York. Đứng ở vị trí thẩm phán là ngài thị trưởng ông Fiorello Laguardia, và bên dưới bục là một phụ nữ trộng bộ áo quần cũ cùng với dáng vẻ sầu não bị buộc tội ăn cắp bánh mì.
Fiorello Laguardia hỏi bà:
– Bà đã lấy trộm bánh mì, có đúng vậy không?
Người phụ nữ cúi đầu, ngập ngừng trả lời:
– Vâng, thưa quý tòa, tôi có ăn cắp.
Thẩm phán lại hỏi:
– Động cơ để bà ăn cắp bánh mì là gì?
Bà ta ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn vào vị quan tòa rồi nói:
– Nếu chỉ vì đói thì tôi đã không làm như vậy, nhưng tôi cần bánh mì để nuôi ba đứa cháu đã mất cha mẹ của mình, đã mấy ngày nay chúng chưa được ăn gì. Chúng thực sự rất đói… Tôi không thể đứng nhìn chúng chết đói được…– Nói đến đây bà bật khóc.
– Bà có hai sự chọn lựa: hoặc là bị phạt 10 USD hoặc là chịu 10 ngày tạm giam. Bà chọn cái nào? – Thẩm phán nói.
Bà ta nói:
– Thưa ngài thẩm phán, tôi phạm tội, tôi chấp nhận chịu phạt. Nếu tôi có 10 USD thì tôi đã không đi ăn cắp bánh mì. Tôi chấp nhận bị tạm giam 10 ngày, nhưng ba đứa cháu nhỏ kia của tôi thì ai sẽ chăm sóc chúng đây?
Ngài thị trưởng rút trong túi ra 10 đô-la và bỏ vào chiếc mũ của mình.
– Đây là 10 đô-la tiền phạt, bà đã được tự do.
Nói xong, ông hướng cặp mắt về phía những người đang tham dự phiên tòa:
– Và bây giờ, xin mỗi người hãy nộp 50 cent tiền phạt, đây là tiền phạt cho sự lạnh lùng của chúng ta.

 

Liên kết website


THỐNG KÊ TRUY CẬP

Hôm nayHôm nay : 255

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 73913

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 2441375

//