Đa Văn nổi tiếng đọc nhiều nhớ giỏi. Một hôm chợt nhớ ra được điều gì nó chạy một mạch tới gặp sư phụ: – Thày có biết thày còn bị kẹt gì không? – Thẳng thắn chỉ rõ ra đi. – Một cái tên là kẹt rồi mà thày nào là tục danh, bí danh, pháp danh, tự hiệu sao mà nhiều danh quá vậy? – À, ờ… Đa Văn chạy vụt ra ngoài nói thêm: – May mà thày không có chức danh, nếu thêm cả chục cái mà con không ráng nhớ nổi thì còn gì cái tên Đa Văn này nữa!?