Một viên quan nhỏ đã tiêu phí phần lớn đời mình làm thị vệ phục vụ hoàng đế trong hoàng cung. Ông ta ghét những tranh biện nhỏ nhen và sự dùng mưu kế để tranh đoạt địa vị, khi về hưu, ông dời đến một ngôi chùa thiền xa kinh đô và tự hứa với mình: "Không có những ti tiện nhỏ bé của bản tánh con người, nếu không giác ngộ thì ta cũng được yên tĩnh". Rồi ông đảm nhiệm chức trụ trì và những kỹ năng cũ trong đời sống cung đình lại có cơ hội nảy mầm ở đây. Chợt ngộ sai lầm, ông ra khỏi chùa đến một sơn động tĩnh dưỡng. Có người hỏi lý do, ông ta nói: – Phân trâu cũ đi đâu cũng vậy!