Con người có tổ có tông Gia đình là chốn để trông cậy nhờ Năm châu bốn biển câu thơ Dù sung sướng mấy vẫn mơ quê nhà Có gì đâu hai ông bà Ngô khoai đạm bạc đậm đà chân quê Tuổi thơ gây lộn nói thề Đuổi nhau cùng chạy về quê nhà mình Tội nhẹ tội nặng tội hình Kỷ luật thụ lý gửi mình nơi quê Chôn rau cắt rốn nặng nề Xa quê lúc chết mong về quê chôn Từ tấm bé tới lớn khôn Võng quê kẽo kẹt sớm hôm tháng hè Quê hương rộn rã tiếng ve Bắt ong đuổi bướm suối khe nội đồng Đàn trâu bò cánh diều hồng Bầy gái chuyền chắt trai đông bi cù Quê hương ấm áp lời ru Nên ông bà cũng nhờ bu nhờ thầy Lớn khôn từ những chốn này Giỏi giang chớ nặng mặt mày với quê Lỡ lời buông câu nặng nề Thành tâm nhận lỗi cho về quê chơi Lập gia đình nhớ mấy lời Vẫn cần bố mẹ và mời quê xa Bất nhân không nhớ ông bà Vu quy họ vẫn hỏi bà hỏi ông Bây giờ đỏ mắt ngóng trông Sụt sùi liệu có thấy ông thấy bà…