Ba mất. Mẹ nó sợ tuổi xuân trôi qua uổng phí, đi bước nữa. Nó về ở với nội. Nội già. Nó làm tất cả. Nó giống người châu Phi đen trùi trũi. Có người hỏi: – Mày có buồn không? Nó yên lặng nhìn xa xăm… Một chiều, nó dẫn về một con bé, nhỏ hơn. Nội nhìn nó ngạc nhiên. Nó ngậm ngùi: – Con còn có nội, nó chẳng còn ai.