Mèo Khoang, Chó Đốm tranh khôn Mồm loa mép giải, sồn sồn, xơi xơi
– Anh nằm gầm chạn kia ơi! Sao không dám nói, suốt đời gâu, gâu? – Cô mình cao quý gì đâu! Trước sau có mỗi một câu meo…mèo!... – Anh hay chê chủ khó nghèo Quanh năm đớp gấu, đi theo cắn càn Không cần phân biệt ngay, gian Nón mê, áo rách tôi càng ra oai. Thế nên anh tưởng mình tài Đã húp vụng bột còn oai lão xồm! – Thẹn vì xơi tép, ăn tôm Vùi phân xó bếp, nỏ mồm rên la Bàn cờ anh bậy hôm qua Để cho mặt tướng như là mặt mo Đầy mình toàn trấu với gio Hễ thấy hơi mỡ, rình mò cậy vung. – Anh hay dứt dậu đường cùng Xương khô vẫn gặm cho rung mõm dài – Chuột kêu rúc rích trong ngoài Nhìn cô rửa mặt, vểnh tai ỡm ờ… – Cắn ma ông ổng vu vơ Trăng lên cứ sủa, trăng mờ ở đâu? – Ngứa tay cào suốt đêm thâu Thấy con chuột nhắt chúi đầu vào chăn! Ba khoanh anh mới chịu nằm Mà đời vẫn phải tối tăm, mịt mù.
Thôi, thôi, hai đứa đều ngu Phơi lưng, vạch áo, thằng cu nó cười!