Hồi học lớp 5, trước phòng học lớp mình là một hàng xoài. Đến mùa, con gái đứng trước hành lang ngó ra í ới, con trai tháo dép ném cho xoài rơi xuống. Xanh lè, chua lét mà đứa nào cũng tranh nhau ăn. Mấy phút sau đã thấy ông bảo vệ cầm thước rượt bọn con trai chạy vòng vòng. Mèo đuổi chuột chán, ông cáu tiết tịch thu luôn đống dép dưới gốc cây, mấy thằng con trai cứ thế lẽo đẽo đi theo, xin xỏ ngoạc cả mồm. Của ăn vụng là của ngon, bố mình vẫn bảo thế mỗi lần kể chuyện hồi bé đi trộm ngô, trộm khoai về nướng. Dường như đã thành chân lý: Cái cảm giác đạt được những thứ không thuộc về mình hình như lúc nào cũng hấp dẫn hơn là chỉ đơn giản ra chợ mua một cân xoài, đùm khoai - chán ngắt! Tại sao lại hấp dẫn? Câu hỏi tưởng chừng như “phàm tục” nhưng hoá ra có gốc rễ sâu xa đến tận thủy tổ của loài người: Adam xưa không kìm nổi lòng tham trước trái cấm vườn địa đàng, huống hồ là Adam ngày nay trước nương ngô chín mẩy…!?