Khi tôi sắp rời thành phố này, có một phật tử đã làm thơ tặng tôi, có đoạn cô ta viết: “Ngài cười, tan phiền não nơi con.” Thật buồn cười cho tôi… tu hành bao nhiêu năm mà chưa tan hết phiền não thì làm sao nụ cười của tôi có thể làm tan đi phiền não của người khác!