Con Người Đất Việt
Quang cao giua trang

[HEADER]

Trang chủ » Soi gương »

Thứ tư - 29/06/2016 20:41

Động tám ngọn gió

Tô Đông Pha tham dự buổi thuyết giảng của thiền sư. Tô Đông Pha đến nơi hết chỗ ngồi, thiền sư nói:
- “Ở đây không có chỗ cho quan lớn ngồi, cảm phiền chờ dịp khác.”
Tô Đông Pha dùng “Thiền ngữ” để trả lời:
- “Nếu không có chỗ cảm phiền thiền sư cho mượn thân tứ đại để làm tòa ngồi.”
Thiền sư nói:
- “Tôi sẽ cho quan lớn mượn nhưng ngài phải trả lời được câu hỏi của tôi, nếu không xin quan lớn cởi đai ngọc trên thân để lại cho chùa làm kỷ niệm.”
Tô Đông Pha tự thấy mình văn hay nên nhận lời ngay.
Thiền sư nói:                     
- “Tứ đại vốn không, năm ấm chẳng có, xin hỏi quan lớn phải ngồi chỗ nào?”
Tô Đông Pha cứng họng mà cởi đai ngọc để lại cho nhà chùa.
Một thời gian sau, Tô Đông Pha sáng tác một bài thơ cho người đem tặng Thiền Sư:
Thân tâm cúi lạy bậc giác ngộ,
Hào quang tỏa sáng khắp muôn nơi,
Tám ngọn gió đời thổi chẳng động,
Ngồi vững tòa sen, dáng nghiêm trang.
Thiền sư xem qua bài thơ cầm bút phê vào hai chữ “hạ phong”, tức là “đánh rắm”, và bảo gia nhân đem về trình lại cho Tô Đông Pha.
Tô Đông Pha sau khi xem lời nhận xét của ngài xong liền đùng đùng nổi giận, lập tức một mình chèo thuyền vượt sông sang gặp thiền sư để hỏi nguyên nhân. Tô Đông Pha vừa gặp ngài:
- “Bài thơ của tôi sai sót ở chỗ nào mà thiền sư phê vào hai chữ “đánh rắm” như thế?”
Thiền sư hỏi:
- “Quan lớn nói tám gió thổi chẳng động, sao bây giờ một mình chèo thuyền qua sông? Chỉ một cái đánh rắm mà quan lớn đã như thế, huống chi là phong ba bão táp.”
 
 
 

Liên kết website


THỐNG KÊ TRUY CẬP

Hôm nayHôm nay : 1342

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 56833

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 2504514

//