Con Người Đất Việt
Quang cao giua trang

[HEADER]

Trang chủ » Soi gương »

Thứ hai - 11/07/2016 20:38

Bà nội tôi

Bà nội rất hay mắng chửi tôi thậm chí có lần bà dùng cả chổi đánh đuổi tôi. Điều mà tôi ghét nhất là bà thường đem tôi ra so sánh với những đứa khác rồi lại nói tôi vô dụng.
Chuyện về bố mẹ của tôi, bà chẳng bao giờ nhắc đến, nếu có hỏi bà cũng chẳng nói nhiều. Mẹ tôi phận bạc, chết sau khi sinh tôi. Bố tôi đi làm kiếm sống ở nơi xa. Năm đó tôi mới 6 tuổi, bởi vậy hình ảnh của bố trong lòng tôi rất mơ hồ.
Mỗi lần đi chơi trốn học, dù tôi trốn đi đâu bà cũng có thể tìm ra được. Có lần tôi trốn nhà đi chơi ở bờ sông, mãi đến chiều tối khi nhìn thấy tôi quanh quẩn ở chân đê thì tôi nhìn thấy bà hoảng hốt, thét gọi tên tôi và kết quả là tôi lại nhận một trận mưa đòn roi. Những lần như vậy tôi rất hận bà nội, tôi muốn bỏ đi thật xa thật xa để bà không thể nào tìm thấy tôi. Khi đó tôi cảm thấy mình rất đáng thương, đứa trẻ không cha không mẹ như ngọn cỏ dại, chẳng ai yêu thương tôi hết.
Nhiều lần tôi vẫn tự hỏi tại sao những chuyện từ cách đây nhiều năm như vậy rồi sao nó vẫn tồn tại ở trong trí óc của tôi?

Bà nội ốm nặng, tôi về nhà thăm bà. Nắm tay tôi bà nói:
- “Cả một đời này bà dùng roi dạy con “không đánh không nên người”, đây là số tiền bố con đưa cho bà lo cho con lúc còn nhỏ, bà đã không dùng tới nó.”
Tôi sững sờ khi nhìn thấy cuốn sổ tiết kiệm một trăm triệu đồng.
“Bà ơi mau khỏe, đủ sức cầm roi đánh con thêm nhiều nữa đi bà!” … Những giọt nước mắt ân hận trong tôi lăn dài trên má…
 
 

Liên kết website


THỐNG KÊ TRUY CẬP

Hôm nayHôm nay : 154

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 83691

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 2531372

//