Thiền sư Vô Quả ở trong hang sâu tham thiền, dự định ra khỏi núi để rõ việc sanh tử. Mẹ con hộ pháp yêu cầu thiền sư lưu thêm mấy ngày để họ may một bộ áo nạp cúng thiền sư.
Hai mẹ con về nhà, lập tức cắt may, cứ một mũi kim niệm một câu "A Di Đà Phật", làm xong, lại gói bốn đính bạc hình móng ngựa, đưa cho thiền sư làm lộ phí. Thiền sư nhận hảo ý của hai mẹ con, chuẩn bị sáng mai bắt đầu xuống núi. Đêm đó ngồi thiền dưỡng hơi thở, chợt có một đồng tử áo xanh, tay cầm một lá cờ, theo sau có mấy người thổi trống kèn đi đến, nâng một hoa sen rất lớn đến trước mặt thiền sư. Đồng tử nói:
– Mời Thiền sư lên đài sen!
Thiền sư nghĩ thầm "ta công phu thiền định, chưa tu pháp môn Tịnh độ, cho dù hành giả tu pháp môn Tịnh độ, cảnh này cũng chẳng thể được, e là ma cảnh."
Thiền sư không thèm để ý đến,nhưng đồng tử lại hai ba phen mời thỉnh. Thiền sư bèn thuận tay cắm cái khánh lên đài sen. Không bao lâu, đồng tử và những người chơi nhạc nổi trống kèn mà đi.
Sớm hôm sau, người mẹ cầm một cái khánh đến hỏi thiền sư Vô Quả:
– Đây là vật thiền sư bị mất phải không? Chiều qua con ngựa mẹ trong nhà bị đọa thai, mã phu dùng dao mổ ra thấy cái khánh này, biết là của Sư, nên đem trả lại, chỉ là chẳng biết vì sao lại lọt vào bụng ngựa?
Thiền sư Vô Quả nghe xong toát mồ hôi, bèn làm bài kệ:
Một bộ áo nạp, một tấm da
Bốn đính Nguyên Bảo bốn cái vó
Nếu định lực lão tăng chẳng sâu
Đã làm con ngựa nhà bà.
Nói xong bèn đem áo và bạc trả lại cho hai mẹ con, rồi từ biệt lên đường.
Hòa Nguyên Bảo, gói bạc đâm toạc bộ áo nạp!?