Ngày yêu nhau anh thường chở chị đi chơi. Mỗi lần lên dốc của cây cầu dài, chị nép vào lưng anh, thầm thì:
– Mệt không anh?
Anh gò lưng đạp xe nhưng vẫn ngoái lại nhìn chị, vừa thở hổn hển vừa mỉm cười:
– Có gì đâu em.
Lấy nhau được vài năm, cũng con dốc và câu hỏi ấy…
Không ngoái đầu lại, anh lầm bầm;
– Người chứ có phải trâu đâu mà không mệt.
Ngồi sau, bất giác chị co rúm người, chỉ mong biến thành chiếc lá, nhẹ tênh...
Hôm nay :
356
Tháng hiện tại
: 37976
Tổng lượt truy cập : 1886408