Ốc sên con hỏi mẹ: – Vì sao từ khi sinh ra chúng ta lại phải cõng cái vỏ ốc vừa cứng vừa nặng hả mẹ? – Cơ thể chúng ta không có sự chống đỡ của khung xương, chỉ có thể bò mà bò lại rất chậm nên phải có vỏ cứng để bảo vệ. – Mẹ sên trả lời – Chị sâu róm cũng không có xương, cũng bò chậm, tại sao chị ấy không cần cái vỏ như vậy? – Sên con hỏi tiếp. – Sâu róm có thể biến thành bướm, bầu trời rộng lớn sẽ bảo vệ chị ấy con ạ. – Nhưng em giun đất cũng không có xương, bò rất chậm, cũng không biến thành bướm, vì sao lại không đeo vỏ? – Vì giun biết chui xuống đất, em ấy sẽ được đất mẹ bảo vệ. – Mẹ đáp Ốc sên bắt đầu khóc toáng lên: – Chúng ta thật đáng thương, cả bầu trời, cả đất mẹ đều không bảo vệ chúng ta. Ốc mẹ an ủi: – Con chỉ cần thụt đầu vào vỏ, ai làm gì được con nào? Riêng Mình, minh "huyền"