Ngày xưa, Thượng Đế muốn ban ân cho một người: – Tính tới nơi nào ngươi dừng lại Ta sẽ ban cho ngươi vùng đất đó! Anh ta tạ ơn Thượng Đế, leo lên ngựa và ra sức phóng suốt ngày đêm. Mệt và đói người đó không dám ngừng nghỉ vì muốn có nhiều đất đai. Đến một ngày kia, kiệt sức, anh ta bị lả đi ở trong rừng. Anh chàng lẩm bẩm: – Giờ đây ta chỉ mong có được đất chôn thây! Khôn – đạt không đất!?