Trang Tử đi dạo trên núi, thấy một cây lớn, cành lá xanh tươi, có người phu xách búa đứng kề bên mà không thèm đốn. Hỏi duyên cớ, bác tiều thưa: – Cây này hết xài, không dùng vào chỗ nào cho được. Trang Tử gật gù: – Nhờ bất tài mà yên thân. Hôm khác, Trang Tử đi thăm bạn. Người bạn mừng rỡ, cho làm thịt chim đãi khách. Gia nhân thưa: – Làm thịt con nào? Chủ bảo: – Thịt con không biết hót, chừa con biết hót lại cho vui nhà vui cửa. Trang Tử nghe được, lại gật gù: – Bất tài cũng chưa chắc được yên thân. Lụy ý, lòng yên?