Bao gian lao hiểm nguy vượt qua, cuối cùng Lôi Âm Tự đã ở trước mặt. Mọi người đang đi vào, Phật Tổ Như Lai đang tắm dưới vòi Bạch Tượng, Quan Âm đang tập thể dục thẩm mỹ. Cả đoàn chào hỏi Phật Tổ. Ngộ Không hì hì: – Lão Tôn biết đút lót thổ địa rút ngắn bớt đường đi nên mới đến đây sớm. … Trong lúc Phật Tổ đính phong, Ngộ Không nói: – Toàn chức hão thôi, thế không có thưởng mềm hả Thầy? – Biết mi tham lắm mờ, các ngươi mỗi người được 100 vạn lượng. – Phật Tổ cười. – Con thiết tưởng phải gấp mười chỗ ấy. – Ngộ Không nói. – Cùng lắm ta chỉ có thể tặng cho mỗi người thêm 20 lượng nữa thôi. – 20 lượng chỉ đủ tiền uống 2 ly trà đá – Trư Bát Giới nói. – Trà đá giờ 20 lượng một ly rồi sư huynh – Sa Tăng nói. – Ngài chặt quá. – Ngộ Không nói. – Tặng thêm cho mỗi con một cái giẻ, mau đi lấy kinh đi! – Phật Tổ nói. …. – Hừ, ở Tây Phương còn phải đút lót. – Tôn Ngộ Không lầm bầm. – Để em kiện họ lên tòa án quốc tế, không thể để họ nuốt trọn cái bát của mình được. – Trư Bát Giới nói. – Lạy Ngôi Cao Bóng Cả sách kinh nhiều thế bao giờ chúng con mới vác về hết được? – Ngộ Không kêu lên. – Yên chí đi. – Phật Tổ rít một hơi thuốc rồi phun khói vào đống kinh. Bùm. Cả một đống kinh to tướng biến thành một cái usp nhỏ xíu. – Nhỏ gọn rồi, giữ kỹ nhé! – Đa tạ Phật Tổ. – Tam Tạng dập đầu lia lịa. – Phật Tổ ơi, giờ mà về phải mất mấy năm?– Ngộ Không hỏi. – Thế ngươi muốn gì? – Cho chúng con mượn con Air Force One (Không Lực Một) của người nhé. – Ngộ Không nói. – Đi mây về gió là hay quên thân, thọ ảo đấy! Thôi được, nhưng nhớ lúc nào cũng nắm giẻ chỗ nào nhọ thì chùi nhé! Cả năm thầy trò theo chim sắt mất dạng…