Lạc Đà, Bò, và Cừu Non đang đi trên đường thì trông thấy một bó cỏ, Cừu nói: – Chúng ta có ba, mà cỏ thì lại quá ít, nếu đem chia đều mỗi đứa thì chẳng được bao nhiêu. Chi bằng ta giải quyết bằng cách như sau: đứa nào nhiều tuổi hơn thì được ăn bó cỏ này; cần phải kính trọng kẻ lớn hơn. Nó nói tiếp: – Đứa già nhất thì phải nhớ tuổi của mình. Dòng họ nhà tôi bắt đầu từ thuở nào không ai nhớ nữa. – Không được! Cậu còn non choẹt, tớ sinh ra từ thuở loài Bò còn bị Ađam, con người đầu tiên của hành tinh này đóng ách vào cổ. Bó cỏ này phải dành cho tớ. – Bò phản ứng. – Chẳng có chứng cứ gì xác định tuổi của tôi và họ hàng nhà tôi, nhưng ai cũng biết tôi là con vật to lớn, có nghĩa là tôi nhiều tuổi nhất. Nếu ở đây có ai đó giống tôi thì kẻ đó sẽ là đồng loại với tôi và ta sẽ phải tính tuổi. – Lạc Đà vừa nói dứt lời thì bó cỏ đã nhẵn.