Con Người Đất Việt
Quang cao giua trang

[HEADER]

Trang chủ » Soi gương »

Thứ tư - 18/04/2018 15:50

Chuyện của chú tiểu

Một hôm thầy gọi chú tiểu lại bảo:
– Từ nay con ở đây với thầy, thầy sẽ lo cho con, mỗi ngày con ra sân quét rác, theo mấy chú tiểu khác tụng kinh, còn nhiều công việc khác nữa, cứ theo quý thầy quý chú mà làm.
Chú tiểu chắp tay "mô phật".
Sáng nào chú tiểu cũng cầm chổi ra sân quét rác. Có lần thầy đi ngang qua dạy rằng:
– Quét rác chớ quét đất!
Sân chùa hồi đó là đất đỏ, lá cây rơi mỗi ngày rất nhiều. Nếu không khéo tay bụi sẽ lan đỏ khắp nơi.
Một lần đang quét rác chú nghĩ vu vơ rằng, ngày nào mình cũng mô phật mà chẳng biết Phật ở mô, chỉ thấy tượng Phật thôi. Nếu có ai hỏi mình Phật ở mô, cứ trả lời quấy quá rằng: Phật trong tâm, là coi như đạo lý cao siêu lắm rồi. Còn họ hỏi tiếp tâm ở chỗ mô thì bảo họ đọc kinh sách đi mà hiểu, nếu không hiểu đi hỏi các thầy lớn trong chùa. Tiểu nghĩ đơn giản rằng, mình còn nhỏ ai mà hỏi đạo, ai bắt mình thuyết pháp đâu mà lo. Làm tiểu còn làm nhiều việc thầy giao, tức là Phật phó hơi đâu mà lý luận xa vời. Nếu bổn đạo tới chùa, chỉ cần rung chuông cho họ lễ Phật là xong việc, mình lo quét rác, tụng kinh.
Rồi chú tiểu vào trường Phật học. Năm tháng qua mau, vị thầy khả kính dạy tiểu quét rác giờ đây đã viên tịch. Chú tiểu ngày xưa bây giờ đã lớn. Chú sống trong một ngôi chùa tiện nghi hơn ngày xưa nhiều.
Sân chùa được tráng xi măng, chú tiểu nhớ lời thầy hàng ngày vẫn quét rác.
"Bói ra ma, quét nhà ra rác. Rác, bụi ở đâu ra mà lúc nào cũng  nhiều thế! Phải quét thế nào mới sạch đây?" Chú tiểu tự hỏi lòng.
Bỏ chổi!?
Thối ý quét rác!?

 

Liên kết website


THỐNG KÊ TRUY CẬP

Hôm nayHôm nay : 3073

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 20975

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 2566666

//