Một con kiến lanh lợi chạy tới chạy lui để kiếm ăn ngang qua chỗ một con sâu đang sắp đến thời kỳ lột xác. Sâu ngoe nguẩy đuôi làm con kiến chú ý. Đây là lần đầu tiên kiến thấy một con sâu sống động như vậy. – Ôi tội nghiệp, thật đáng buồn cho thân phận của ngươi! Trong khi ta có thể tự do đi lại, và nếu muốn, ta có thể leo lên một cái cây cao, còn ngươi thì cứ nằm chết gí trong cái vỏ của mình, chỉ đủ sức để cựa quậy được một vài đốt đuôi. – Kiến nói. Sâu nghe thấy hết, nhưng không nói gì cả. Vài ngày sau, kiến đi ngang qua đó, nó chẳng trông thấy gì ngoại trừ một cái vỏ rỗng. Bỗng nhiên, kiến thấy một đôi cánh rực rỡ tuyệt đẹp của một con bướm… – Ta nằm gai nhưng bây giờ có thể nếm mật.– Bướm nói xong rồi bay vọt lên không, mất hút trong tầm mắt của kiến.