"Tham" nghĩa là tìm xem "Tôi" là ai. "Tham thoại đầu" tức là "nghiên cứu" câu "Tôi là ai?" Có câu: Ðại nghi, đại ngộ; Tiểu nghi, tiểu ngộ; Bất nghi, bất ngộ. (Nghi lớn, ngộ lớn; Nghi nhỏ, ngộ nhỏ; Không nghi, không ngộ) Khi tham thấu triệt câu thoại đầu rồi, thì sự tham Thiền ấy chính là thanh Kim Cang Bảo kiếm chặt đứt hết mọi "dục" niệm, chỉ còn một "niệm" tham cứu câu thoại đầu. Lúc mọi ý niệm đều ngừng bặt, bấy giờ, An "Tôi"! Đả Phật thất xong mới đả Thiền thất thì mới hiệu quả (trước niệm Phật, sau mới tham thoại đầu.) Tìm cái "Ai" này có thể mất nhiều "kiếp". Chuyên tâm tham cứu cái "Ai" này… mọi vọng tưởng đều ngưng bặt, thoát nhiên khai "ngộ". Lúc ấy, trong bóng tối xuất hiện ánh hào quang sáng chói, chuyện gì cũng thấy rõ. Rằng: Mê thời thiên quyển thiểu, Ngộ thời nhất tự đa. (Lúc mê, ngàn sách còn ít, Ngộ rồi, một chữ cũng dư)