Thời nhà Đường ở Trung quốc có một cư sĩ tên là Lý Bột, rất thích đọc sách. Bởi vì ông đã đọc hơn mười ngàn quyển sách nên người ta gọi ông là Lý Vạn Quyển. Một hôm, ông đến tham kiến thiền sư Qui Tông Trí Thường, hỏi: – Trong Kinh Duy Ma Cật có đoạn nói: ‘Một hột cải chứa trọn trong núi Tu Di, và núi Tu Di chứa trọn trong một hạt cải’. Phần đầu tin được, phần sau vô lý chăng? Làm sao một ngọn núi lớn như thế có thể chứa trọn trong một hạt cải nhỏ tí như vậy? Qui Tông hỏi: – Làm sao mười ngàn quyển sách có thể chứa trọn trong cái sọ nhỏ xíu của Lý Vạn Quyển?