Thứ hai - 28/01/2019 19:16
Thân người tan biến
Bạn hỏi tôi:
– Bạn muốn làm gì ở Mỹ?
Tôi nói:
– Mình sẽ đi vành đai miền Nam, muốn thấy nước Mỹ mà Jack Kerouac đi, nghe nhạc Jazz và nhìn thấy Grand Canyon.
Và rồi tôi được thấy nước Mỹ, nhưng theo cách mà tôi chưa bao giờ thấy được qua những tấm bưu thiếp du lịch hoặc các bài báo tươm tất.
Đó là buổi tối tôi ở Portland, Oregon. Trời mưa đẫm rượt. Tay tôi rất đau vì lạnh, nhưng tôi đã đứng đó bảy phút để nhìn người đàn ông co ro dưới mưa. Từ nơi tôi đứng, cửa nhà sách Powell’s Bookstore lớn nhất thế giới về sách cũ, phía trong là những người tĩnh lặng chậm rãi lướt qua hàng giá sách cao chót vót, máy sưởi ấm tỏa hơi ấm gáy và bàn tay. Phía ngoài, người đàn ông ngồi giữa cơn mưa với dù mỏng.
"Hãy hỏi tôi bất cứ gì, tôi sẽ trả lời, hãy giúp đỡ tôi, bất cứ gì cũng tốt cho một bữa ăn."
Đó là câu chữ mực đen ghi trên tờ giấy carton màu nâu. Tôi chợt nhớ ra, ông chỉ là một trong con số nửa triệu người vô gia cư ở Mỹ.
Hàng loạt câu hỏi trong đầu tôi trỗi dậy, người vô gia cư đi vệ sinh ở đâu, tắm ở đâu, khi họ ngủ, ai sẽ quấy rầy họ, khi cô gái ngủ, cô có yên thân không?
Tôi hỏi Israel Bayer của một tờ báo tên Street Roots có mạng lưới người bán là người vô gia cư, ông kể:
– Người vô gia cư trên đường rất yếu ớt. Họ là người trở thành nạn nhân của những kẻ thích giết người vô gia cư, những kẻ chuyên đi tìm và cưỡng hiếp phụ nữ vô gia cư, những kẻ chuyên tuyển mộ người vô gia cư để bán ma túy từ các cartel ma túy ở Mexico.
Có vụ, tờ báo này phải chứng kiến hàng loạt các nạn nhân nữ không nhà cửa bị các nhóm cưỡng hiếp bắt cóc và sau đó thủ tiêu.
Cứ ngồi như vậy với cây dù trong cơn mưa lạnh căm, người đàn ông không một lần ngẩng đầu lên. Cơ thể ông như co rút lại trong lớp áo dày xỉn màu. Tôi bước lại gần cố nhìn ông kỹ hơn. Một ánh mắt đã cạn kiệt ánh sáng, run lẩy bẩy, mệt mỏi. Tôi bỏ vào cốc của ông một chút tiền. Ông hỏi:
– Cô muốn hỏi gì?
Tôi đáp:
– Có quyển sách nào ông nghĩ tôi nên mua không?
Ông đáp:
– Nếu đó là quyển cô cần, thì ở đây có thể cho cô những quyển sách giá rất rẻ so với nhà sách mới. Nhưng đừng vì rẻ mà mua, khi cô không cần, sách chẳng có giá trị gì đâu.
Người vô gia cư ở Washington DC, Seattle, Manchester, Portland rất giống nhau. Họ mặc hàng chồng quần áo xỉn đen, cũ rách. Họ cuộn mình trong từng lớp vải chồng dày khi đêm khuya ập tới. Họ lang bang trên phố với chiếc xe đẩy tay chứa cả ngôi nhà trong đó. Họ cầm trên tay những tờ giấy carton nâu với lời xin gọi giúp đỡ. Vài người trẻ hơn đeo chiếc balô nhỏ, gọn gàng, đứng giữa ngã tư đường như đợi chờ điều gì đó. Có người đọc báo lấy từ những thùng báo phát miễn phí. Sự chờ đợi kéo dài đến bao giờ?
Họ chờ khái niệm thời gian tắt lịm, chờ bữa ăn trưa, tối qua đi trong cơn đói hành hạ, chờ một cánh cửa nhà cấp thực phẩm thiện nguyện mở, chờ gió tắt, mưa dừng? Hoặc có gì để chờ đợi, sau 24 giờ vật lộn với những điều sơ nguyên nhất của đời sống để tồn tại?
Phải chăng điều đau lòng nhất ở con người là khi họ không còn gì để kỳ vọng và không thể dịch chuyển trong khoảng thời gian kế tiếp của đời sống? Họ bị níu lại bởi vô số khốn cùng giăng mắc trong cái bẫy của cơ thể. Làm sao để bớt lạnh? Làm sao để bớt đau chân? Làm sao để tắm sạch và gội đầu? Làm sao để ngừng đói?
Một lần khác, khi dừng chân ở một tiệm bán thức ăn nhanh ở bang New Mexico, tôi không thể tìm được nhà vệ sinh công cộng. Thật kỳ lạ. Tôi chưa từng gặp nơi nào ở Mỹ không có nhà vệ sinh công cộng, cho tới lúc đó. Mọi cánh cửa đều đóng. Một số nhà hàng khách phải có hóa đơn mới có chìa khóa mở cửa nhà vệ sinh. Một siêu thị buộc khách phải có mã số để vào được nhà vệ sinh.
Và khi bước ra đường, tôi lạc vào giữa những người da đỏ địa phương đang lửng lơ trên đường. Họ nằm, ngồi, đứng ở mọi góc đường. Họ bán những cái bánh mì chiên giữa cơn nắng buốt và gió lạnh căm của hoang mạc. Họ bán những hạt thu hoạch từ quả thông trên rừng. Họ bán tất cả những gì có thể bóc ra từ cát sỏi, để hầu như được đứng đó giữa phố thị, một cái quần thể nhà cửa hiếm hoi, hiện đại, lạc lõng và siêu thực kiểu Mỹ, để kiếm được từng đồng đô la sinh tồn, khi thế giới hiện đại quét ngang qua những cánh đồng cát bụi vô tận mà họ làm chủ hàng trăm năm trước.
Bạn tôi kể:
– Có bữa tôi đang ngủ trong xe ở Los khi lái xe về, tỉnh dậy giữa đêm khuya, thấy vô số những bóng người đi lang thang vật vờ như những bóng ma zombie. Tất cả họ đều là người vô gia cư. Quá nhiều. Họ tìm kiếm gì đó lót dạ, gì đó rơi rớt lại trong bãi xe? Tôi không biết.
Một phóng viên ở Seattle kể:
– Có những bang người ta không muốn làm phiền người giàu có, họ đẩy người vô gia cư ra ngoại thành. Bạn tới đó, bạn có thể thấy thành phố đó sạch sẽ, gọn gàng, nhưng đừng nghĩ nơi đó không có người vô gia cư. Họ chỉ bị đẩy đi cho khuất mắt thôi, họ ngủ ở trong những căn lều ngoài bìa rừng, trạm dừng chân, lạnh buốt.
Seattle và Portland là hai thành phố có đông người vô gia cư đến mức báo động trên toàn nước Mỹ. Họ đổ về đây vì dù mưa nhiều, nhưng trời ấm áp hơn.
Người vô gia cư nghĩ gì về thời gian? Họ có tất cả thời gian và không có gì cả. Có bao giờ họ mong thời gian kết thúc và dừng lại ở đâu đó để cơn đói ngừng lại và mùi thức ăn không bùng lên từ những khu nhà hàng quanh ngã tư? Họ như tan rã dần trước mắt tôi.
Những người vô gia cư còn phải chịu sự ghẻ lạnh đến bao giờ?
Tác giả bài viết: Khải Đơn