Con Người Đất Việt
Quang cao giua trang

[HEADER]

Trang chủ » Soi gương »

Thứ sáu - 18/08/2017 07:15

Người vợ mù

Anh gặp cô trong một lần theo đoàn về tình nguyện khám chữa bệnh ở vùng sâu vùng xa. Cô giống như bông hoa dại mọc giữa rừng núi. Ngay lần đầu tiên anh đã phải lòng cô gái nhỏ nhắn, trắng trẻo và ngây thơ đó, bất chấp cô không hề nhìn thấy gì cả.
– Anh rất thiệt thòi khi lấy em. Bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp đấy!.
– Cả đời này anh cũng sẽ không hối hận!
Họ sống với nhau hai năm, anh lên chức viện trưởng một bệnh viện. Anh và cô đều mong chờ một đứa trẻ nhưng ngày nhận kết quả xét nghiệm mức độ hormone của cô thấp nên khó thụ thai.
Một năm sau, vẫn không có dấu hiệu nào là họ sẽ có con. Anh là con một của gia đình. Mẹ anh vốn đã không thích cô nay lại càng có lý do để ghét. Ngày nào, lúc anh đi làm về mẹ anh cũng lấy chuyện đó ra để tra tấn. Anh mệt mỏi, dần dà anh sợ về chính căn nhà của mình.
Đúng lúc đó thì Linh, y tá thực tập, trẻ trung xuất hiện, khác hẳn cô vợ ngoan ngoãn ở nhà của anh. Linh sà vào lòng anh là tự nguyện. Đêm đó anh say…anh cảm thấy cần giải tỏa…
Anh có thể bỏ cô y tá đó nhưng Linh giống như thuốc phiện, thử một lần rồi thành ra nghiện.
– Khuya thế này rồi anh vẫn phải đi à? Vợ ôm ngang hông anh, hít nhẹ trên áo.
– Ừ! Có ca mổ gấp. Em ngủ đi!
– Áo anh có mùi thơm rất lạ… Anh sững lại,– Nhưng cũng rất đặc biệt. Hôm nào anh tặng em một lọ nhé! Em cũng thích mùi này.
Linh đón anh ở ngay trước cổng, tặng anh một cái hôn nồng nàn đến nghẹt thở.
– Đừng em! Vợ anh còn ở trên kia.
– Lo gì! Vợ anh bị mù không thấy gì đâu!
Linh nói đúng, chuyện anh ngoại tình cả bệnh viện đều biết. Mẹ và em gái anh cũng lờ mờ đoán ra chỉ trừ cô là vẫn không hay biết gì.
Tiếng chuông điện thoại reo lên làm gián đoạn trận cuồng hoan.
– Kệ nó đi anh! Nhưng tiếng chuông vẫn reo, một lần lại một lần nữa.
– Alô.
– Đêm nay anh cũng phải trực à? Giọng vợ vang lên nhỏ nhẹ.
– Ừ! Em ngủ sớm đi.
– Đêm nay…anh có thể không trực được không? Nhà không có người, em sợ. Cô hơi ngập ngừng. Mẹ anh và em gái đi đám cưới người họ hàng xa, sáng mai mới về.
– Lịch của bệnh viện đã sắp xếp rồi. Em ngủ… Anh chưa nói hết câu, Linh đã gạt phắt chiếc điện thoại qua một bên.
Đêm đó trời mưa to tầm tã, tiếng sấm làm anh giật mình mở mắt ra. Bên cạnh, Linh vẫn đang ngủ. Anh lẳng lặng trở về nhà.
Vừa mới đi được nửa đường thì điện thoại rung lên, trên màn hình là số từ bệnh viện.
– Vợ anh vừa được đưa vào phòng cấp cứu.
 Anh thở hổn hển, phòng cấp cứu vẫn sáng đèn. Bên hàng ghế ngồi chờ là chị gái của cô. Sắc mặt trắng bệch vì lo lắng. Anh còn chưa kịp hỏi gì thì chị dâu đã tát anh một cái như trời giáng.
– Không phải đêm nay anh trực ở đây sao? Sao bây giờ lại đầu tóc rũ rượi đến đây thế này? Anh biết người mù như nó sống bằng gì không? Bằng trực giác, nó đâu phải đồ ngốc mà không biết anh ngoại tình. Một tháng trước, tôi dẫn nó đến trước cái khách sạn nơi anh dẫn cô ta vào. Anh biết nó nói gì không? Nó bảo may mà nó bị mù, nó không thấy gì hết nghĩa là không có chuyện gì…nghĩa là anh vẫn chỉ có mình nó.
Một lúc sau, chị vợ đứng dậy, nói từng tiếng một:
– Em gái tôi sợ sấm. Nó bị ngã từ trên lầu xuống, đầu chấn vào cái bể cá, nó có mang được hai tháng rồi.
Đã bao lâu rồi anh không dám đối diện với vợ như thế này. Cô đưa đôi bàn tay lạnh ngắt, gầy xương xương chạm lên má anh, lên môi anh.
– Lâu lắm rồi anh không còn hôn em.
Những tiếng nấc nghẹn lên trên cổ họng anh. Đến lời xin lỗi anh cũng không còn đủ tư cách để nói với vợ nữa.
– Còn gì để khóc nữa đâu. Anh không sai, là em sai.
Không ổn rồi! Cô ấy xuất hiện tình trạng kháng thuốc. Máu khó đông. Hai ba bác sĩ lần nữa chạy vào.
– Tim ngừng đập! Kích điện lần một!
– Kích điện lần hai…
 
 

Liên kết website


THỐNG KÊ TRUY CẬP

Hôm nayHôm nay : 5344

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 80435

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 2528116

//