Cầm chai rượu nó vừa mua về và rót đầy chiếc cốc nhỏ, đưa lên miệng… Bỗng ba nó nhổ toẹt ngụm rượu xuống nền nhà: – Tiên sư mụ tám Béo, dạo này toàn bán rượu đểu. Không thể nuốt nổi, bán thì đắt lòi, được rồi. Dứt lời, ba nó cầm chai rượu phăm phăm sang nhà bà tám Béo. Nó hoảng hốt can ngăn: – Ba, ba … ba đi đâu dzậy? Ba nó lạnh tanh: – Đi đập chai rượu vào mặt mụ tám Béo! Nó ôm lấy ba nó khẩn khoản: – Đừng mà ba! Lỗi là do con, bác ấy không có lỗi đâu ba. Ba nó nhìn nó ngạc nhiên và quát: – Nói! Nó giật thót mình, nhưng vẫn rành rọt từng câu chữ: – Con thấy mỗi lần ba say rượu là ba lại khóc, con rất rất sợ nên gần đây, con thường đổ bớt rượu đi và thêm nước lọc vào. Hôm nay con quá tay… Ba nhìn nó chết trân.