Ngày họ yêu nhau, anh hay vùi mặt vào mái tóc dài quấn quít mùi sả của chị "giữ cho anh nhé, đừng cắt". Chị lặng người hạnh phúc. Rồi anh định cư ở phương Nam xa xôi, mối tình đầu thành kỷ niệm. Chị nghe bạn bè nói, anh có gia đình và không hạnh phúc. Cũng chỉ thế thôi, chị không muốn biết thêm, bởi điều gì từ anh cũng khiến chị nhói buốt. Đột nhiên sáng nay, bằng cách nào đó anh có được số của chị, anh gọi và nói sẽ ra Bắc. Chị ngồi lặng với cuộc gọi đã ngắt từ lâu. Quá lâu rồi hương sả mới lại nồng nàn góc sân khu tập thể của những người độc thân. Quán cóc ngày xưa, nắng lá thi nhau rơi đầy đường Cổ Ngư, chị run rẩy trong niềm xúc động của mười năm về trước. Anh bất ngờ đặt tay lên tóc chị, vuốt nhẹ, vài sợi tuột ra nằm gọn trong tay anh. Anh soi lên, nheo mắt đùa "tóc rụng này, có cả một sợi bạc, em phải lấy chồng đi thôi, à mà có nhân sâm mới chống rụng tóc, để anh gửi..." Chị ngơ người, rồi cúi đầu. Tiếng anh đâu đó bập bùng, xa lạ...