Con Người Đất Việt
Quang cao giua trang

[HEADER]

Trang chủ » Soi gương »

Thứ sáu - 07/02/2020 11:00

Tiếng…tăm

– Vào một ngày, khi thằng tôi không còn nữa, đứng cạnh thân xác đang nguội lạnh, cứng đờ…
Kẻ thù ghét tôi vui mừng,
Người thương tôi đau khổ, thương nhớ.
Rồi xác nằm sâu dưới lòng đất mẹ...
Người thương tôi chẳng nỡ quay đầu nhìn lần cuối.
– Rồi cái xác bốc mùi hôi thối, giòi bọ nhâm nhi cái "thân" mà thằng tôi cả đời nâng niu, tàn sát sinh mạng để cung phụng cho nó ăn ngon, mặc đẹp.
– Giáp năm họ hàng tụ tập làm giỗ đầu ăn uống linh đình.
Người thương tôi cầu cho "tôi" siêu thoát.
Vài người không ưa tôi trong buổi trà dư tửu hậu vẫn còn trách móc nhiều điều khi nhắc đến tên "cúng cơm" tôi.
– Vài chục năm sau…
Các cụ già lú lẫn thôi hận thù, ghen ghét tôi .
Người thương tôi rồi cũng tiếp bước vào nấm mồ.
– Từ nay…
"Tôi" đã hoàn toàn trở thành hư vô, không ai biết "tôi" từng tồn tại vì bạn bè, người thân mỗi người một nơi…lớp già, lớp hòa đất!?
"Tôi" đã từng tranh giành cả đời mà chẳng thể mang theo được nhành cây ngọn cỏ ngoài sự ám ảnh…hùm chết để da, ta chết có "tăm" tiếng!?
 
Xem thêm: thương tôi,
 

Liên kết website


THỐNG KÊ TRUY CẬP

Hôm nayHôm nay : 3246

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 52792

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 2420254

//