Mỗi chúng ta, Ai cũng có những chiếc mặt nạ của riêng mình. Chiếc buồn đau khắc khổ, Chiếc cười vui rạng rỡ, Chiếc thì lại nín thinh.
Đâu đó chiếc mặt nạ của kẻ lang thang giữa cuộc đời Cứ thế bước một mình mong tìm bóng hình tri kỷ, Có những cô đơn, chiếc mặt nạ âm thầm giấu kỹ, Chẳng thổ lộ cùng ai...
Đâu đó chiếc mặt nạ của kẻ thế vai, Vẫn cười vui như hạnh phúc của riêng mình vậy đó... Dẫu thâm tâm biết những bí mật chẳng cần làm sáng tỏ, Chỉ là biết nhưng chấp nhận – cố để không đánh đổ Những hạnh phúc nhỏ nhoi dẫu chẳng thuộc về mình...
Đâu đó chiếc mặt nạ của kẻ thất tình, Là giằng xé yêu thương – là bùng lên lửa hận Là gắng tỏ ra mạnh mẽ vì không đành lòng chấp nhận Là cố từng chút một để không đầu hàng trước số phận Thế là chiếc mặt nạ - dù chẳng thích vẫn cứ đeo...
Đâu đó chiếc mặt nạ của chàng trai nghèo, Không dám yêu, không dám tin vào điều diệu kỳ trong cuộc sống. Nên đành khoác lên chiếc mặt nạ lạnh lùng di động, Để lại tiểu thư một mình chịu đựng những nhớ nhung...
Những chiếc mặt nạ gian dối đến vô cùng, Dù tài mấy cũng chẳng ai thấy mình trong đó. Những nỗi buồn rất riêng, những tâm tư còn bỏ ngỏ, Chỉ đến khi đi ngủ, Tháo chiếc mặt na ra ta mới thực là mình
Để rồi sớm bình minh, Việc đầu tiên ta làm trước khi xỏ chân vào đôi dép Là quơ tay lấy chiếc mặt nạ ghớm ghiếc, Để sống tiếp... Cười tiếp... Khóc tiếp... ...Với vô vàn chiếc mặt nạ ngoài kia...