Con Người Đất Việt
Quang cao giua trang

[HEADER]

Trang chủ » Soi gương »

Thứ bảy - 20/10/2018 14:10

Kỷ vật

Bà coi đó lão già nhà tôi từ ngày về hưu, à không, nói chính xác là từ ngày dọn về căn hộ mới này giở chứng, cả ngày mặt mũi cứ sưng như hổ phù. Bữa cơm nào cũng ăn cho có rồi xách xe đi mất dạng.

– Chắc phong thủy căn hộ đó không tốt rồi.

– Làm gì có chuyện đó tôi thấy mấy cặp vợ chồng Tây ở cùng dãy vẫn ra vào vui vẻ tay trong tay mà. Tôi có thấy lão Tây nào mặt mày như cái mâm đâu.

– Nhiều khi chỉ là căn nhà của bà không tốt, hoặc là do tuổi hai người không hạp với căn đó.

– Tôi không tin những chuyện mê tín đó, vậy chứ khi mới qua thuê đại căn nhà một phòng ngủ có coi phong thủy gì đâu, chủ yếu là giá rẻ nhất, rồi cả chục người chen chúc nhau nằm xếp như cá hộp mà vẫn vui vẻ hạnh phúc, làm ăn thuận lợi dăm năm thôi là đã mua được nhà.

– Vậy bà đã nói chuyện với ảnh chưa?

– Nói gì?

– Thì hỏi tại sao, chứ tôi quen ảnh từ mấy chục năm nay có bao giờ ảnh làm mất lòng ai huống chi là ảnh chiều bà lắm mà.

– Ờ thì chuyện nó là dzầy: Tuần đầu tiên khi mới dọn vào ổng vui lắm. Tối nào ăn cơm xong cũng rủ tôi ra balcon ngắm thành phố về đêm. Sang tuần thứ hai tôi bắt đầu mở thùng và sắp xếp đồ đạc vào tủ. Ổng dành tự tay xếp thùng đồ của ổng, cái thùng chứa ba cái lăng nhăng đó mà. Bất chợt ổng hoảng hốt la lên cái lon guigoz đâu?

– Lon guigoz đựng hột xoàn hả?

– Được vậy còn đỡ, cái lon móp méo như bà già trầu không dơ, trông cũ cũ. Khi dọn cái tủ đồ bất khả xâm phạm của ổng tôi cũng chần chừ suy nghĩ, nhưng vì chưa bao giờ nghe ổng kể về nó nên tui vứt nó vô đống đồ cho người nghèo vì làm biếng đi xuống nhà bỏ vô thùng rác tái chế. Tôi trả lời vứt rồi, cái lon cũ đâu thấy anh dùng bao giờ đem theo làm gì.

– Khuôn mặt ổng biến dạng ngồi đờ đẫn cả đêm, lúc tôi lên giường ngủ ổng tắt đèn ra ngồi một mình ngoài balcon. Sáng hôm sau ổng hỏi tôi vứt thùng rác đen hay thùng tái chế? Tôi trả lời vứt chung vô bao quần áo cho người nghèo rồi. Thế là ổng bắt tôi chở đến chỗ cho để tìm.

Mà khổ nỗi tôi bắt đầu đóng thùng từ ngày bán được nhà, nghĩa là 3 tháng trước. Từ căn nhà to tướng dọn vô cái hộp hai phòng ngủ thì bà biết đó bao nhiêu đồ phải cho đi. Mà tôi tiện đâu cho đó tỷ dụ ngày hôm nay có việc đi về hướng đông thì tôi cho chi nhánh Đông. Vài tuần sau đi về hướng tây thì tôi cho chi nhánh Tây nên cả tháng nay sáng nào ổng cũng lê la ở chi nhánh mà tôi đã cho để tìm mà vẫn chưa thấy.

Gặp ai ổng cũng hỏi nhưng họ đều nói chưa từng thấy cái lon đó bao giờ.

Trong một phút bốc đồng hứa sảng mà cả tuần nay mặt trời vừa nhú nhú qua khỏi cành hoa magnolia trước sân là tôi đã phải bật dậy như lò xo lẹ lẹ ăn sáng, tắm rửa, xiêm y sẵn sàng để lên đường tìm lon guigoz. Vào kho chúng tôi phải đeo khẩu trang và làm việc chung với một nhân viên của tiệm. Mình chỉ mở các bao to tướng ra nhìn sơ các đồ bên trong, nếu nhận ra đồ của mình cho thì đổ nguyên bao ra sàn tìm. Còn không phải thì kéo nó sang một góc và tiếp tục bao khác. Qua bao ngày tìm kiếm rốt cuộc lon guizgo cũng đã trở về với khổ chủ. Nhìn anh mừng rỡ ôm cái lon vào lòng mắt đỏ hoe chớp không ngừng nghỉ tôi biết cả một thiên tình sử nằm bí mật trong chiếc lon.

o O o

– À có gì đâu mà chuyện tình, cái lon đó theo anh từ ngày bé, rồi những ngày đi học tập cải tạo, những ngày lăn lóc chợ trời, những ngày lê lết trên vỉa hè sửa xe vá lốp. Anh giữ nó để không bao giờ quên những ngày khốn khó đó mà. Em nhìn kỹ dưới đáy hộp mẹ khắc ngày sinh của anh, hộp sữa này mẹ mua cho anh bú giặm lúc chào đời. Lớn lên mẹ lấy nó đựng cơm cho anh đem đi học. Khi đi học cải tạo thì nó đựng lương khô thăm nuôi. Có đáng giữ không em?

– Ai biểu không kể từ sớm, người ta không cố ý mà.


Tác giả bài viết: Lê Ka

 

Liên kết website


THỐNG KÊ TRUY CẬP

Hôm nayHôm nay : 311

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 1681

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 3201355

//