Một nhà sư đến thăm ngôi đền được cho là có khu vườn đẹp. Ông thấy một chú tiểu từ trong đền đi ra, tay xách hai cái giỏ. Chú tiểu cẩn thận nhặt từng cái lá rụng dưới những tàn cây. Mỗi khi nhặt từng chiếc lá, chú tiểu cẩn thận lật nó qua lại, ngắm nghía rồi đặt nhẹ nhàng chúng vào trong giỏ sau đó đem chúng đi đổ. Nhà sư bước ra khen ngợi chú tiểu: – Chỗ này của con gần như đã hoàn hảo. – Ý thầy là gì? Xin hãy chỉ cho con cách làm cho chỗ này trở nên hoàn hảo. Ông sư bèn bước ra giữa vườn lắc mạnh thân một cây mận. Lá cây rụng vương khắp nơi. Chú tiểu kinh hãi. Cả công trình của chú coi như đã đổ sông đổ bể. Nhà sư nói với chú tiểu: – Bây giờ thì chỗ này của con hoàn hảo rồi đó. Ta (chú tiểu) giận ông sư phá hoại công sức dọn vườn!? Ta (độc giả) phiếm bàn ông sư...diễn hiểu "thiền" ngộ (sự) hoàn hảo? Ta hiềm không, bện có...hiểu hoàn hảo là dứt ý ngộ sự hoàn hảo!?