Hơn 2000 năm lịch sử, người Do Thái phải ly biệt quê hương và tản mạn đi khắp mọi khu vực của trái đất. Mãi đến năm 1947, khi chiến tranh thế giới thứ 2 chấm dứt, người Do Thái mới trở về đất nước của mình. Tuy nhiên, dù là một dân tộc phải lang bạt hơn 2000 năm, nhưng Do Thái lại là dân tộc"độc nhất vô nhị" không có người ăn xin. Ở vùng nông thôn của đất nước này, mỗi khi đến vụ thu hoạch hoa màu chín, người ta đều để lại một phần hoa màu ở bốn góc ruộng mà không mang về. Với người Do Thái, hoa màu do chính tay mình trồng được, để lại một chút cho người khác hưởng thụ, đó chính là sự cho đi vô điều kiện. Họ cho rằng, cho đi là một loại biết ơn, một loại hạnh phúc và cũng là đạo đức tốt đẹp của con người trên thế gian.