Con Người Đất Việt
Quang cao giua trang

[HEADER]

Trang chủ » Việt "Thiền" »

Thứ ba - 28/11/2017 08:39

Con ruồi

Một hôm, Đức Phật mở mắt, đứng dậy rời cội bồ đề. Ngài dạo quanh sườn núi. Nắng ấm. Gió nhẹ. Tâm hồn Ngài trong veo như hư không. Hạnh từ bi tỏa thành một ánh sáng trên đỉnh đầu Ngài. Cuộc hành trình chứng ngộ có lẽ sắp kết thúc.
Trên đường Đức Phật cúi xuống chiêm ngưỡng vẻ đẹp trắng nuột của một khóm hoa rừng. Bất ngờ Ngài nhìn thấy một tấm lưới nhện óng ánh giăng ngang hai nhánh lá. Một con ruồi hốt hoảng, giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi sự trói buộc của những sợi tơ. Đằng sau chiếc lá, một con nhện đang ngắm nhìn con mồi.
Lát sau con nhện chậm chạp bò tới. Con ruồi cuống quýt vùng vẫy. Đức Phật nghe nó kêu thảm thiết:
– Lòng từ bi của Ngài để đâu? Trong trái tim hay trong ánh hào quang?
Không suy nghĩ, Đức Phật dùng móng tay cắt một đường ngang tấm lưới, tạo một khoảng cách giữa con nhện và con ruồi. Con nhện giương con mắt nhìn Đức Phật giận dữ:
– Tại sao Ngài can thiệp vào câu chuyện
– Thế thì ai thương tôi? Mười ngày nay tôi không có một miếng thức ăn. Lòng từ bi của Ngài đã giết tôi. Ngài không biết gì về thế giới sinh tồn cả.
Con nhện kiệt sức, rũ xuống, bất động. Đức Phật của tôi?
– Ta không thể đứng nhìn sự chết chóc.
khều con ruồi khỏi lưới nhện. Con ruồi bay chấp chới chung quanh Ngài.
– Tạ ơn Ngài đã cứu tôi.
– Nếu không gặp ta thì sao?
– Tôi sẽ là thức ăn của con nhện.
– Ta đã cứu ngươi thì sao?
Con ruồi cười vang:
– Con nhện là thức ăn nuôi sống tôi.
Con ruồi bám ngay vào xác con nhện bắt đầu thối rữa dưới ánh nắng.
Đức Phật đưa tay lên rồi lắc đầu quay trở lại. Ngài thở dài, thấy con đường còn rất xa.
Ngài ngồi dưới gốc bồ đề và tiếp tục nhắm mắt.
Từ bi, lòng ôm thương, giải chấp?
Hạnh từ bi – giải chấp thương Ngộ!?
 

Liên kết website


THỐNG KÊ TRUY CẬP

Hôm nayHôm nay : 1687

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 88330

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 2536011

//