Gió quật hàng cây nghiêng ngả. Mái lá như sắp bay lên trời. Tôi khóc: – Trời bão, nhà gần trốc nóc mà ba cũng không về! Mẹ dỗ dành: – Mẹ sẽ biến nơi này thành lâu đài cho ba trở lại. Bây giờ, mưa gió không làm rung chuyển ngôi biệt thự mà mẹ dốc sức tạo nên, nhưng ba vẫn ít khi về. Ông mê một cô gái trẻ. Và, tôi vẫn sợ bão. Gió sẽ lùa mái tóc bạc phơ của mẹ, sợ bóng mẹ hắt hiu, di động giữa gian phòng mênh mông, trống trải.