Đã 6 giờ tối, trong công ty gần như chỉ còn mỗi mình tôi ngồi lại, mọi người ai cũng vội vã trở về nhà để đón Giáng sinh cùng với gia đình. Ngồi thêm một lúc, tôi cũng đứng lên đi ra gara để lấy xe, mặc dù gia đình tôi đều ở rất xa, nhưng tôi cũng cảm thấy có chút kỳ cục nếu mình cứ ngồi một mình trong cái ngày mà ai cũng muốn về nhà thế này.
Từ đằng xa, tôi thấy có một cậu bé ăn xin, mặc đồ rách rưới đang lang thang đi vòng quanh xe của tôi. Lúc đầu tôi cảm thấy nghi ngờ và sợ hãi, cho rằng cậu bé có ý định không tốt hoặc muốn vòi tiền. Những cô bé, cậu bé như thế không hiếm gặp vào dịp Giáng sinh. Cậu như thể muốn bám chặt lấy ô tô của tôi và định làm một điều gì đó mờ ám?
Khi đến gần hơn, tôi thấy ánh mắt trong sáng và vẻ mặt thích thú của cậu với chiếc xe. Rồi cậu chợt cất tiếng khi thấy tôi đến gần:
– Đây là xe của cô à?
Tôi khẽ gật đầu,
– Đó là quà Giáng sinh anh cô tặng cho.
Cậu bé nhìn tôi tỏ vẻ sửng sốt khi tôi vừa dứt lời.
– Ý cô là…anh trai cô tặng cô chiếc xe này mà cô không phải trả bất cứ cái gì? – Cậu bé lắp bắp: "Ôi, ước gì cháu cũng…"
Tôi chăm chú nhìn cậu bé, tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe lời nói của cậu. Thế nhưng cậu vẫn cúi gằm mặt xuống đất, bàn chân di di trên nền tuyết một cách vô thức.
– Cháu ước…cháu có thể trở thành một người anh trai giống như vậy.
Tôi nhìn cậu bé và cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
– Cháu nghĩ sao nếu chúng ta đi một vòng bằng chiếc xe này?
Sợ tôi đổi ý, cậu bé nhanh nhảu trả lời:
– Cháu thích lắm ạ.
Trên xe, cậu bé không ngừng tỏ ra hào hứng với những gì cậu thấy được ở hai bên đường, với những ngôi nhà sáng đèn có các cánh cửa được trang trí đẹp mắt, với những cây thông Noel to và lấp lánh được nhìn thấy qua khung cửa sổ… Đến lúc gần về, cậu bé khe khẽ hỏi tôi với ánh mắt sáng ngời đầy hy vọng:
– Cô có thể lái xe đến trước nhà cháu được không?
Tôi cười và gật đầu.
– Cô dừng lại ở đây được rồi, xin cô đợi cháu một lát thôi.
Nói rồi cậu bé chạy nhanh vào con hẻm sâu hun hút, tối om, và bẩn thỉu. Ít phút sau tôi nghe thấy tiếng bước chân cậu bé quay lại, nhưng hình như lần này cậu không chạy như lúc nãy mà đi rất chậm. Tôi mở cửa xe và nhìn ra, tôi thấy cậu bé không ra một mình. Cậu bé đẩy chiếc xe lăn cũ chở một bé gái độ tám, mười tuổi và dừng lại cạnh chiếc xe của tôi.
– Cô ấy đây, người mà lúc nãy anh đã nói với em đấy. Anh trai cô ấy đã tặng một chiếc xe ô tô cho cô nhân dịp Giáng sinh mà cô chẳng phải tốn lấy một đồng. Nhất định một ngày nào đấy anh cũng sẽ tặng em một món quà giống như vậy. Em có thể tận mắt thấy những cảnh vật ngoài đường phố trong đêm Giáng sinh, mà sẽ không cần anh tả cho em nghe nữa!